Kỷ niệm Vietnam Jungle Marathon 2018
|
Vẫn còn giữ nguyên những cung bậc cảm xúc khác nhau như mới ngày hôm qua, tôi viết lên bài viết này để lưu lại những kỷ niệm tuyệt vời về Cuộc thi Vietnam Jungle Marathon 2018 để dành cho bản thân mình cũng như dành cho những người đã, đang và sẽ yêu chạy bộ cùng cảm nhận. Hy vọng bạn sẽ kiên nhẫn đọc hết bài viết này, vì tôi nghĩ nhiều người sẽ nhìn thấy mình trong bài viết.
1. Vì sao tôi đến với chạy bộ, vì sao tôi muốn mình trở thành một Marathoner:
Đầu tiên, phải nói về quá trình đến với chạy bộ, có thể nói tôi là một người yêu thể thao, có thời gian 1 năm sau khi tốt nghiệp đại học tôi được làm ở VCTV trong ban thể thao. Đối với tôi thể thao là một phần tất yếu của cuộc sống. Tôi từng tập luyện và chơi bóng đá năng khiếu từ bé, do đó nó cũng là một nền tảng tốt cho bản thân.
Hoàn cảnh xô đẩy, khi làm một Banker tôi không tham gia được một môn thể thao nào cố định và lâu dài, vì các lý do như: Không thể làm chủ thời gian để tham gia cùng một câu lạc bộ, một nhóm nào đó. Tôi tăng cân rất nhanh, từ lúc ra trường khoảng 58kg đến cao nhất là 73kg vào năm 2016, thể lực là vấn đề rất lớn, tôi rất hay ốm vặt. Tôi nhận thấy rằng nếu cứ tăng cân như vậy, tôi sẽ nhanh chóng làm bạn với bệnh viện, sẽ mang các bệnh về tim mạch, huyết áp, nội tạng,… và nếu cứ như thế, việc kiếm tiền sẽ chẳng có ý nghĩa gì nữa khi mình sẽ phải trang trải viện phí. Do đó tôi đã đi tập Gym và thấy rằng mình rất thích chạy bộ, khi đó tôi đã chạy với máy chạy hàng ngày, Kết quả tốt nhất là 10km trong 76 phút. Khi đó, tôi đã giảm từ 73kg xuống 63kg trong vòng 5 tháng, một cuộc lột xác thực sự. Tuy nhiên việc đến phòng Gym lại là một vấn đề xảy ra đối với tôi là bởi: Chi phí tập Gym rất đắt, muốn có máy chạy phải đến sớm, hoặc dậy sớm, phòng Gym thường thì ít máy chạy, Gym loại sang thì tốn xèng và lại là lý do quỹ thời gian không cho phép, có giai đoạn bận quá, tôi không thể đến phòng Gym trong 4 tháng mà không đóng băng thẻ tập.
Việc chạy bộ liên tục được 10km và việc không thể đến phòng Gym đã thôi thúc tôi tìm hiểu về việc chạy ngoài đường, vừa tiết kiệm tiền, vừa làm chủ về mặt thời gian. Lúc đầu tôi chỉ chạy lại được 5km đổ lại. Nhờ có anh Nguyễn Hoàng Linh, tôi đã biết đến Hội những người thích chạy đường dài. Tôi hoàn toàn sốc khi vào hội, tôi không thể tưởng tượng nổi những người trong hội, rất thành đạt, rất bận rộn nhưng lại có thể hoàn thành 42km, thậm chí là hơn 170km trong 24h, rồi các cuộc chạy Trail 70,100km ở VMM. Tôi như người mù được khai sáng, quả thực là vậy. Và từ anh Linh, tôi đã quyết định đăng ký VJM2018 với cự ly 42km. Tôi háo hức muốn được thử cảm giác hoàn thành 1 Marathon và là một Marathoner nghiệp dư, để một lần trong đời biết đến Hit the wall và nhiều thứ khác.
2. Hành trình tập luyện cho Vietnam Jungle Marathon 2018
Tôi bắt tay vào nghiên cứu các kiến thức chạy bộ đường dài từ tháng 11/2017, tôi nghĩ việc tìm hiểu kỹ và nắm kiến thức tốt sẽ cho mình một nền tảng tốt, mình sẽ tiến bộ nhanh, tránh chấn thương. Lân la học hỏi các đàn anh trong hội, có hai người anh đã hướng dẫn rất nhiều là anh Vũ Hải và anh Hùng Hải cùng một người anh rất nhiệt tình là anh Việt Green Thạch. Tôi đã nhờ a Linh mua hộ đồng hồ và dây đeo tim và nghiêm túc với các bài tập và sự hướng dẫn của các anh.
Tôi tiến bộ rất nhanh, trong vòng 3 tuần tôi đã có HM (Half Marathon – khoảng 21,1 km) đầu tiên với thành tích 2h40’ trong một buổi tối mưa rét buốt mùa đông trước trận MU-Tottenham tháng 11/2017 (Chạy xong về xem bóng đá ở quán). Sau HM đầu tiên, các cơ đau khoảng 3 ngày là ổn. Duy chỉ có 1 vấn đề là có 1 cơ chỗ bên trái mu bàn chân trái, dưới mắt cá là đau lâu hơn. (Vết đau này đã làm khổ tôi tại VJM 2018).
HM thứ 2 của tôi đến nhanh sau đó, khoảng 2 tuần tôi đã rút xuống 2h20’, HM thứ 3 thì 2h 10’ và đến HM thứ 4 thì 2h01’, trong vòng 5 tuần tôi đã thực hiện 4 HM và tiệm cận sub 2 HM. Quả thực tuyệt vời, nhịp tim của tôi khỏe lên rất nhiều. Tôi cảm thấy rất sung sức và hoàn toàn sẵn sàng hướng đến cuộc Marathon đầu tiên của mình tại VJM 2018. Cùng với nó, tôi leo bộ tại cầu thang cơ quan 7 tầng một ngày 2 lần.
Tháng 12/2017 tôi chạy được 170km, Đến 17/01/2018 tôi đã chạy được 120km, quả thực trơn tru. Tuy nhiên tôi đã bị thủy đậu và phải nghỉ mất 3 tuần (Đến sát tết) và việc vào tết bận bịu không chạy được ngoài một buổi giao lưu cùng một người bạn thì từ 17/1/2018 đến 2/3/2018 tôi chỉ chạy được 1 buổi, việc leo bộ cầu thang của cơ quan cũng bị quên lãng. Tôi đã chủ quan khi đạt được các kết quả tốt và nghĩ rằng mình chạy lại vẫn tốt sau 1,5 tháng. Nhưng không, việc chạy lại với tôi như bắt đầu lại từ đầu, 10km với tốc độ 7phút:30 giây /1 km khiến tim tôi nhảy lên 150. Thật không thể tin nổi, HM tốt nhất với pace 5:45 nhịp tim trung bình chỉ 157 chỉ cách đó 1,5 tháng. Ngày thi VJM đã đến rất gần với 6 tuần vỏn vẹn, anh Vũ Hải theo dõi tracklog của tôi cũng thúc giục sao chỉ còn 6 tuần mà chạy lẹt đẹt 5km suốt, cạn lời với bản thân.... Tôi hơi sốc với việc không đủ sức chạy nổi HM và càng không thể chạy nổi FM (Full Marathon – 42,2km). Tuy nhiên tôi vẫn cố gắng kiên trì tập luyện và kéo dài lên được 12km với pace 7. Thực sự trong tôi rất lo lắng và hoang mang với việc mình sẽ không đủ sức chạy. Thật sự tồi tệ!!! (Qua đây rút được bài học về việc duy trì thường xuyên tập luyện).
Tôi đã không nghĩ đến việc tham gia giải LDR Half Marathon 2018 vì nghĩ mình không đủ sức và phần vì sợ bị bận, tuy nhiên đến sát ngày 30/3/2018 tôi có cơ hội tham dự. May mắn đã được Nông Chuyền và anh Do Huy Hoang cho bib, đêm hôm đó tôi đã bắt xe ra Hà Nội tham dự ngay với mục đích lấy kinh nghiệm chạy Race. Mục tiêu đặt ra là 2:30 phút. HM gần nhất vào ngày 14/1/2018 (Cách ngày 31/3/2018 2,5 tháng). Lần đầu chạy Race với sự phấn khích, tôi đã chạy với Pace 6 và hoàn thành ở mức 2h:08’. Điều này khiến cho vết thương ở lần chạy HM đầu tiên bị lại. Có vẻ như đây là vết thương xảy ra khi chạy quá tải. Một tuần sau tôi vẫn không thể chạy lại với vết thương này. Nó khiến tôi nhói đau không thể chạy, nhói đau lên tận mắt cá. Ngày tham dự VJM chỉ còn 7 ngày mà tôi không thể chạy, ôi trời, thật sự khủng khiếp. Tuần cuối cùng, tôi cố chạy lại và chỉ đến 5km là chân đau. Tôi đã nghĩ đến việc cho BIB…Tuy nhiên, tôi đã đổi ý và quyết định tham gia với tâm thế không có gì để mất, chạy đến đâu được thì chạy, miễn là mình tham gia VJM. Mục tiêu đặt ra là lên được đỉnh Mũi giáo và ngắm thung lũng. Về sau mới thấy đúng là quá điên với tình trạng như vậy mà đặt mục tiêu lên đỉnh Mũi giáo. he he.
Về sự chuẩn bị, tôi đã chuẩn bị đồ đạc sẵn sàng, về cơ bản là vậy, không quá kỹ cũng không quá thiếu (Thiếu Gel và Muối) do sai lệch chút xíu không nhắc tới.
Và ngày ấy đã tới, tôi lên đường hẹn cùng anh Linh, anh Hải ở cùng.
3. Cuộc đua Vietnam Jungle Marathon 2018
Tôi đến Phố Đoàn, nơi xuất phát cuộc đua hơi muộn do công việc. Đến nơi để a Vũ Hải đợi hơi lâu làm tôi rất ngại, chúng tôi ăn cơm trước anh Linh và gia đình sau khi anh Linh đã đi một quãng đường kinh hoàng từ Son Bá Mười xuống. Một bữa cơm thịnh soạn với món chủ đạo là Vịt Cổ Lũng – Một đặc sản của Bá Thước và tỉnh Thanh Hóa (tiếc là không có tiết canh, thực sự tôi rất tiếc là không có tiết canh, hu hu – Tiết canh vịt cổ lũng rất rất ngon).
Chúng tôi đi ngủ rất muộn khoảng 11h đêm và dậy vào lúc 2h30. Chúng tôi chỉ ngủ được 3,5 tiếng. Tôi nghĩ a Hải lo lắng hơn tôi vì ngủ hơi ít, thực sự tôi cũng hơi áy náy với anh vì việc này. Hy vọng với kết quả xếp thứ 13 cự ly 70km làm anh hài lòng.
Chúng tôi đến điểm xuất phát, anh Hải và anh Linh cùng chuẩn bị xuất phát cự ly 70km lúc 4h, tôi ra xe nghỉ và chuẩn bị xuất phát vào lúc 5h30’. Quả thực đi Race gặp rất nhiều bạn bè và có những bất ngờ rất lớn, có người tôi đã 8 năm không gặp là anh Vĩnh – Một thành viên sáng lập Hanoi Kendo Club – Một sempai của tôi ngày còn tập luyện Kendo ở Hà Nội. Một người em tại NEU không gặp từ khi ra trường mà vẫn nhớ nhau, một người anh trong nhóm AGRIRUN mà chúng tôi mới lập ra sau giải LDR 2018 với mục đích khuấy động phong trào chạy bộ trong anh em Agribank, và những người bạn mới quen tại LDR 2018. Thực sự rất rất vui.
3.1 Từ điểm xuất phát đến CP4 (Checkpoint – Điểm tiếp nước, thức ăn,…) Khoảng 12km
Tôi xuất phát cạnh Thùy Oliver vì trước đó chúng tôi có lập Group với mục tiêu Sub 8 cự ly 42km với tên Team Bầu Thùy (thực sự tôi không dám nói là mục tiêu chỉ cố gắng lên đỉnh Mũi giáo). Tôi có hỏi Thùy về chiến thuật thì được khuyên là chạy pace 7:30 đến 7 đến CP4 – khoảng 12km trước khi leo dốc đầu tiên (The Killer). Sau những hứng khởi về khởi động, tôi chạy những bước chạy đầu tiên và chợt nhật ra sự thật là chai nước dắt Vest của tôi quá cứng, bị sóc và thúc vào thân người khi chạy, tôi đã thốt lên: “Thôi chết rồi” và được bạn Thùy hỏi thăm ngay tình hình. Tôi đành rút ra cầm tay và tự nhủ, coi như cầm thay gậy. Vui vẻ chạy tiếp, chạy được 1km tiếp theo, đường vào Thác Hiêu, tôi chợt nhận ra một địa điểm rất rất quen thuộc, nơi cách đó 2 năm tôi đã đi tình nguyện và ở lại. Dừng lại nhờ anh Crew chụp cho một vài bức ảnh để kỷ niệm và tiếp tục chạy. Tôi không duy trì được pace 7:30 khi vào những đoạn dốc, tốc độ chạy là pace8-9, cho đến địa điểm xuất phát của cự ly 25km, nơi các runner đang háo hức nhìn chúng tôi chạy và chỉ mong được xuất phát thật nhanh. Tôi nghĩ bụng, các bạn sắp sấp mặt rồi, tôi chạy 5km mà đang khiếp đây. Ha ha, không hề giống chạy Road một tý nào đâu. Cũng trong cung đường 5km đầu tiên, tôi đã nhanh trí nhặt được một cây gậy khá thẳng và đẹp để hỗ trợ mình, tôi nghĩ đó là một quyết định sáng suốt vì với lực chân yếu, tôi đã có nó hỗ trợ về sau rất nhiều, đặc biệt là đoạn từ CP4-CP5 con dốc bê tông, hay còn gọi là The Killer.
Chạy qua điểm xuất phát của 25km, chúng tôi bước vào một thung lũng rất đẹp, lúa đang xanh mướt, nơi các Nhiếp Ảnh Gia đang chờ đợi, còn chờ gì nữa, cười thật tươi vào và nhìn vào ống kính để kiếm Avatar nào. He he. Tôi đã đọc kỹ Note của Ngọc Anh VJM 2017 và biết rằng nên cẩn thận không bị trượt ngã tại những ruộng lúa này, không nên làm hỏng lúa của bà con nữa, do đó tôi đã di chuyển rất chậm và kiên nhẫn.
Qua thung lũng, chúng tôi tiến đến những ngọn núi, đi men theo nó và tôi phát hiện chân tôi đã đau (khoảng km10), tôi dừng lại và xịt thuốc giảm đau tại một nhà sàn ngay góc cua. Tại đây, tôi đã thấy em Hà, vị trí thứ 3 nữ đang băng đi rất nhanh, khuôn mặt trẻ và đầy quyết tâm, không Vest nước và thân hình bé nhỏ. Tôi đoán em đang dẫn đầu nữ cự ly 25km. Thuốc giảm đau làm nóng và dịu đi cơn đau ngay lập tức, tôi lại chạy bon bon.
Đến CP4 lúc 7h40’ Tức là khoảng 2h10’ cho 12km đầu tiên, tôi dừng lại trạm y tế, nhờ xem xét chân tôi, y tế viên rất nhiệt tình và cho biết không phải rạn xương hay là gẫy xương, khuyên là xịt giảm đau một tiếng một lần. Có một anh người địa phương thấy cây gậy của tôi phần trên có 2 nhánh đâm ra đã chặt gọt giúp tôi, rất ấm áp và vui vẻ, chúc tôi hoàn thành chặng đua.
3.2 Từ CP4 đến CP5: Độ dài 6,5km
Dừng lại làm mát cơ thể, ăn 1 quả chuối và vài miếng dưa. Thực sự là tôi không ưng chuối của ban tổ chức, chuối xanh nhiều và dập, nên không muốn ăn chút nào. Thêm nữa là không có điện giải tại CP này về sau cũng làm tôi không hiểu nổi. May tôi có mang theo điện giải gói đê tự pha.
Chụp vài bức ảnh và kịp up lên mạng thông báo tình hình trước khi vào vùng mất sóng hoàn toàn (Mạng Viettel) tôi không hề biết rằng phía trước là The Killer với 6,5km dốc bê tông, nơi đã khiến bao cao thủ cự ly 70Km DNF (Did not finish – Không hoàn thành chặng đua), mà tôi hào hứng lao đi. Đến chân dốc, tôi cố gắng chạy chậm, tuy nhiên không quá lâu để tôi nhận ra rằng con dốc bê tông dài quá, cứ được 10,15m tôi phải dừng lại để thở và hồi chân. Với sự hỗ trợ của 1 gậy, không ăn thua với con dốc này. Tôi bị nhiều bạn 42 km vượt qua khi leo dốc, do tôi đã không tập luyện leo dốc bở từ khi bị thủy đậu, đúng là đậu má, tuy nhiên bù lại, tôi đổ dốc rất tốt, với nền tảng đá bóng trước đây, đầu gối và cổ chân khỏe, tôi đổ những con dốc bê tông này với tốc độ rất cao, có khi là pace 3. Thực sự khoái lắm mỗi lần đổ dốc bê tông, gió lùa qua khuôn mặt làm tôi rất sảng khoái, tôi lại bắt kịp các bạn phía trước vượt tôi thậm chí là vượt qua. Rất may mắn, gần hết The Killer, trời mới nắng, tôi đã kịp kến CP 5 vào lúc 9h20’, như vậy tôi đã mất khoảng 1h 40 phút cho 6,5km The Killer – Tôi nghĩ kết quả không quá tệ. Tại đây, tôi thực hiện ký tên là được biết chưa một runner nào cự ly 70 về đến trong khi năm ngoái anh Cao Hà đã đến từ lúc 9h sáng. Được khoảng 5 phút nghỉ thì người đầu tiên đến CP 5 của cự ly 70 là a Quang Nguyễn.
3.3 Từ CP 5 đến CP 6: Độ dài 6km
Sau khi làm mát, tiếp nước, ăn hoa quả, xịt thuốc giảm đau, tôi ngồi ngắm mấy đứa nhỏ tại nhà sàn, vẫy chúng lại và cho mỗi đứa mỗi cái kẹo cafe, tụi nhỏ rụt rè đến nhận và khoái trá khi cầm trên tay những chiếc kẹo khiến tôi rất vui. Tôi vẫn hào hứng lên đường và cảm thấy mình khỏe, chân có hơi đau nhưng không đáng kể, tôi vẫn chạy đoạn bằng và đổ dốc được. Tuy nhiên, đây lại chính là đoạn đường đã khiến tôi trả giá cho cả chặng đua. Đoạn này chủ yếu đổ dốc, tuy nhiên lại là đổ dốc với đường mòn, nhiều đá nhô, trơn trượt trong khi tôi chưa bao giờ tập luyện với địa hình kiểu này. Với ý nghĩ chủ quan về khả năng đổ dốc, tôi đổ dốc nhanh và chân trái đã đạp thẳng vào một mô đá, chỗ đạp chính là chỗ đau tôi đã xịt thuốc. Á lên một tiếng với bản thân và tự nhủ, thôi chết rồi. Tôi đã không thể đổ dốc được nữa, lúc này khoảng 10h, cố chạy thêm một đoạn, do quá đau, tôi dã dừng lại ở một gốc cây nhãn rất to giữa một khoảng rộng. Nơi có 2 bạn runner rất tình cảm (1 năm một nữ) hai bạn thậm chí không mang Vest nước, chỉ xách theo một cái túi chung, tôi rất bất ngờ nhưng cũng rất thích thú với việc ngắm nhìn cách hai bạn tận hưởng Race, chúng tôi trò chuyện và hai bạn đi trước. Tôi ngồi lại xịt thuốc giảm đau, xoa bóp với hy vọng một lát sau sẽ đổ dốc được. Tuy nhiên đó là điều không thể, lần lượt vài bạn 70 vượt qua, rồi 42 vượt qua làm tôi vô cùng sốt ruột, tôi leo dốc tốt do đã quen với việc leo nhưng không thể tăng tốc khi đổ dốc, chân càng lúc càng đau và thậm chí nó đã đau sang đầu gối chân phải do chân phải phải gánh nhiều nhiệm vụ hơn. Lê lết 1 tiếng đến khoảng 11h 15, tôi đến được thung lũng gần CP 6, nắng gay gắt đối cháy tay, rất rát, tôi nghỉ lại ở một nhà sàn bỏ hoang, nơi một số Runner 42 đang nghỉ. Tháo hết trang phục, tôi nằm xuống với ý nghĩ nghỉ một lát thì ngủ thiếp đi khoảng 30 phút, có 2 anh chị mặc áo Ecopark đi qua trêu là Runner đang ngủ trưa, cảm ơn anh chị đã đánh thức tôi. Đứng dậy và mặc đồ, tôi đoán CP6 không còn xa, chắc khoảng không đến 2km, tôi tiếp tục bước đi, cố gắng chạy 10m một rồi lại đi bộ, cứ như vậy đến được CP 6 khoảng 12h 10. Tôi đã mất 2h 30 phút cho chặng này, theo tôi là chặng dễ, trong đó mất 30 phút cho việc ngủ quên. Thực sự đáng tiếc.
3.4 Từ CP 6 đến CP 7: độ dài 3km.
CP 6 quả thực nắng gắt, tôi làm mát toàn bộ phần thân trên, BTC bố trí một cái chòi ngay giữa một gò đất. Lúc này tôi mới nạp tinh bột là bánh mỳ, mệt và háo nước, tôi chỉ nhai được nửa cái. May sao nhà sàn cạnh CP6 mát rượi và có mỳ tôm với giá 5.000 đ đã làm giảm đi sự mệt mỏi. Tại đây tôi quen được một số bạn trong đó có Lian Le từ TP HCM. Nghe nói về Mũi Giáo từ Crew và người bản xứ 3km cho độ cao khoảng 400m, tôi không hề sợ hãi, tự răn mình không được nản chí, mặc dù chân đau, nhưng với mục tiêu đã đặt ra, phải lên được mũi giáo ngắm thung lũng, tôi sẽ đi. Xịt thuốc giảm đau và lên đường. Tôi quyết tâm chinh phục mũi giáo.
Đi đến chân mũi giáo lúc 12h 50’, một tấm biển đề nguy hiểm, tấm biển đã được nhìn thấy qua ảnh, tôi vẫn quyết tâm leo tiếp (Mặc dù trên đường đi có nghe kể về việc có người năm ngoái DNF khi đến chân mũi giáo khá hài hước). Quả thực leo mũi giáo ghê thật, tôi cứ leo mãi, cứ 10m lại thở, căn nhịp tim không quá 150 vì đang giữa trưa, sợ sẽ bị sốc nhiệt, lưng chừng tôi gặp Ngọc Anh và tiếp tục được gặp anh Hải, anh Hải còn thắc mắc thấy mày về CP 4 lâu lắm rồi sao giờ mới đến đây (Quả thực đúng, CP4 tôi có mặt từ 7h40 – hơn 4 tiếng trước đó). Lần lượt mọi người vượt qua mình, tôi vẫn tiếp tục bước đi chậm rãi và rồi cũng đến được mỏm đá, nơi có được những bức hình đẹp như ý là gặp được Julia Đường, Runner nữ 70m đầu tiên tôi gặp, tôi chúc bạn ý giữ vững và về số 1, chúng tôi có chụp ảnh cùng và bạn ấy nhanh chóng lướt đi. Sau khi chụp ảnh là một đoạn đổ dốc ghê người, đúng ra tôi nghĩ đó là một rãnh nước chảy khi mưa thì đúng hơn, không có chỗ bám và trơn trượt, nhiều Runner chọn cách an toàn tụt xuống tại con dốc này. Nó gần như thẳng, tôi cố gắng thấp trọng tâm và chậm rãi bước xuống. Tôi nghĩ tôi đổ dốc khá tốt. Sau con dốc là một thung lũng rất đẹp, nơi có một sân đất đá bóng 9 người rất đẹp và giá như được đá bóng tại đây thì tuyệt, bốn bề là núi trông như những khán đài tự nhiên, người ta gọi đây là thung lũng Kho Mường thì phải. Cuối thung lũng là CP 7. Tôi đến CP 7 lúc 15h, như vậy hết khoảng 2h10 phút cho 3km để chén ngọn giáo. Tại đây, tôi uống 1 lon bò húc, xin được 1 viên muối khi có dấu hiệu chuột rút khi cởi giầy xịt thuôc giảm đau.
3.5. Từ CP 7 đến CP 8: Độ dài 3km
Mọi người nói, đoạn này dễ hơn do độ cao đi lên chỉ khoảng 300m, nhưng đối với tôi, nó cũng như thế, vì tôi không đổ dốc được. Quả thực đớn đau, các bạn 70, 42 lại lướt qua. Tại chặng này, tôi gần như đi cả chặng cùng một bạn nữ tên Nga người ở TP HCM Sinh năm 1997. Bạn ấy cũng bị chấn thương nhưng leo rất cừ. Có bạn đồng hành, vừa đi vừa nói chuyện cũng đỡ đau và đỡ buồn. Những con dốc cũng toàn đường đất, đô cao thoải hơn nên dễ dàng leo và đổ. Tôi mất 1h45 phút cho chặng này. Lúc 16h45, tôi đã đến được CP 8 – Final Checkpoint. Tại đây, tôi đã gọi điện thoại được thông báo và còn 10km chờ phía trước. Và tôi quyết tâm về đích, mặc dù theo tính toán có thể phải mất tới 2 tiếng mới về đích, tức là lúc đó trời tối rồi (khoảng 7h). Tôi tính sẽ sử dụng điện thoại để phát sáng do không mang đèn. Dù sao đã qua được tất cả, chỉ còn lại đoạn đổ dốc sau CP8, chả nhẽ không đi.
3.6. Từ CP8 về đích: Độ dài 10km
Sau khi xịt tiếp thuốc giảm đau mà chả có tác dụng gì, tôi tiếp tục bước đi, đoạn này đường nhựa, tôi thử chạy nhưng không thể chạy quá 50m do chân đau không chịu nổi. Tôi lại phải hài lòng với việc đi bộ và bám theo bạn Nga. Chúng tôi lại đồng hành. Sau 2km đường nhựa một phần chắc do giầy này không hợp với Road nên nó nẩy đau hơn, chúng tôi lại rẽ vào đường mòn với sự hứng khởi của việc sắp về đích vì dù sao cũng toàn đổ dốc đường mòn. Đến một thung lũng, nơi hoàng hôn sắp buông xuống, tôi đứng lại tận hưởng nó, hoàn toàn thuần khiết và đẹp tuyệt vời, tôi quyết định không chụp ảnh để tận hưởng nó thôi. Không lâu sau đó, trời dông, sấm chớp ầm ầm và mây đen kéo tới, Với kinh nghiệm đi tình nguyện, những cơn mưa đầu hè thế này sẽ kèm sét và mưa sẽ to. Tôi đã biết mình sắp gặp phải vấn đề nghiêm trọng. Một số bạn chạy vượt lên để tránh cơn mưa cũng như nhanh chóng về đích. Tôi không chạy nổi chỉ cố gắng bước đi thật nhanh, mặc dù chỉ toàn đổ dốc nhẹ và mặt bằng và sức tôi còn tốt. Ôi thực sự là buồn. Qua tiếp một thung lũng nữa, trời đã tối dần. Mưa bắt đầu rơi. Chỉ có tôi và khung cảnh lạ lùng này, tranh tối tranh sáng, sấm chớp đì đùng. Tôi vẫn tiếp tục bước đi, Crew hối hả đi treo Marker phản quang. Tiếp sâu vào trong những ngôi làng, nhiều hơn những con suối và trời tối hẳn, mưa to dần lên, tôi vẫn cố gắng bước đi và tìm marker. Thỉnh thoảng những tia sét xé ngang bầu trời làm cho cánh rừng sáng bừng lên trong khoảnh khắc, tôi lại cảm thấy lạc quan là ít ra bầu trời đang thắp sáng cho mình đi. Đôi khi trong những tình huống khó khăn, tôi vẫn hay nghĩ đến sự lạc quan tếu như vậy. Đột nhiên một tia sét đánh rất rất gần, ngay ngọn núi bên cạnh, tôi đoán không quá 1km, tôi cố gắng tìm đến một nhà sàn gần nhất để trú với hy vọng hết đợt sét trời mưa to cũng không sao. Vừa vào trú, thì thấy một nhóm Runner có đèn đang đi chậm, tôi vội gọi và xin đi cùng, ai ngờ đó lại là 1 Crew và bạn Nga đi cùng tôi đoạn trước, tôi cứ ngỡ là bạn ý đã đi trước rồi, ai dè lại có đoạn dừng lại mặc áo mưa mà tôi đi qua không biết. Quá may mắn, tôi đội đèn giúp bạn vì bạn ấy cận, đai dây đội làm bạn ý khó đeo kính, thế là cả 2 cùng giúp nhau về đích, đoạn đường mà sao cứ bảo là 3km hoài, và sao lâu thế. Gần đến vạch đích, chắc do sốt ruột, bạn Nga vượt lên về trước, còn tôi vẫn chậm rãi lết đi, cách đích 20 m, tôi xé áo mưa, cầm trên tay do tôn trọng quy định không được xả rác, tôi cố gắng nén đau chạy về. Vì từ bé, tôi luôn nghĩ về đích phải cố gắng chạy qua.
Đợi tôi suốt 4 tiếng đồng hồ là người anh em, anh em ôm lấy nhau mà biết bao tình cảm. Tôi đã không nghĩ rằng mình có thể về đích mặc dù quyết tâm của tôi rất lớn. Bạn tôi cũng không nghĩ rằng tôi có thể về đích do biết quá trình chuẩn bị tập luyện và chấn thương của tôi.
Nhưng. sau tất cả, tôi đã hoàn thành cuộc đua Vietnam Jungle Marathon 2018 của mình với thành tích 13h 34’. Tôi đứng thứ 247 trên 274, không sao cả, tôi đã về đích, tôi đã chiến thắng bản thân mình. Tôi đã là một Marathoner. Nhận tấm huy chương lần đầu tiên của cự ly 42km tôi thực sự đã rất xúc động. Không thể diễn tả nổi.
Đói và ăn ngấu nghiến 2 đĩa cơm rang trong vòng vài phút, tôi lên xe và thay đồ, ngủ lăn ra trong chặng đường 2 tiếng từ Bản Hang về Phố Đoàn, sương mù và mưa nặng hạt, đường đèo núi khó đi. Đợi tôi là tình cảm nồng ấm của cô chú chủ nhà cùng bữa cơm thân mật, tôi vẫn uống được một vài chén rượu ngon trước khi ngủ.
Chặng đường Vietnam Jungle Marathon 2018 đã khép lại với thành công của bản thân, tôi đã rút ra được nhiều bài học và kinh nghiệm, gặp gỡ được nhiều người bạn từ mọi miền tổ quốc.
Tôi sẽ tiếp tục tập luyện chăm chỉ hơn, cố gắng hơn để hoàn thành FM Road đầu tiên của mình cũng như tôi sẽ quay lại Pù Luông, Bá Thước để tiếp tục chạy Vietnam Jungle Marathon ở những năm tiếp theo.
Cảm ơn bạn hay bất kỳ ai đã kiên nhẫn đọc những dòng kỷ niệm này, hy vọng nó sẽ giúp ích cho bạn trong việc lập kế hoạch chạy VJM – Một trong những cuộc đua khó nhất Việt Nam hiện nay.
Em xin cảm ơn anh Linh, anh Hải, anh Hùng, a Việt và những người bạn đã dẫn em vào cái hố vôi này.
facebook.com/trinhngoctruong