Nhật ký chạy bộ của tôi - một cô nàng lười vận động!


  |  

Tôi lười, đó là nhận xét của mọi người đối với tôi. Tôi có khả năng nằm  lỳ trong phòng cả ngày và chẳng có nhu cầu bước chân ra khỏi phòng. Chỉ cần cho tôi một cái điện thoại, một cái laptop đầy ắp wifi thế là đủ. À, dĩ nhiên ngoại trừ khi tôi cần ra ngoài lấy thức ăn, vệ sinh cá nhân hay đi toilet. Cũng không biết vì sự thu hút của những trang mạng xã hội hay vì tôi chán phải lê lết cái thân nặng nề này của mình mà tôi chẳng có chút hứng thú nào cho việc vận động quá nhiều cả.

Đôi khi tôi thấy mình cũng hơi quá với cái việc cứ rúc trong phòng cả ngày như thế nhưng bản thân tôi lại cảm thấy rất thoải mái với cái sự lười biếng ấy. Và tôi tin giới trẻ bây giờ cũng đầy đứa giống tôi. Cứ thế tôi vẫn ung dung với cái sự lười của mình.

Cho đến 2 năm trước, trong một lần nhóm bạn tôi rủ cùng đi leo núi chơi. Nói núi cho sang, đúng hơn đó là một ngọn đồi, toàn thông, nơi tôi đã từng trốn học cùng lũ bạn thời còn phổ thông. Đã chẳng còn như trước nữa, tôi đi được một đoạn thì thở như chưa từng được thở ấy, chẳng thể leo lên được đến đỉnh và chạy nhảy trên đồi cỏ nữa. Tôi mệt. Và tôi biết sức khỏe của mình đã giảm sút mạnh so với ngày trước.

Tôi bắt đầu quyết tâm rèn luyện sức khỏe, lấy lại phong độ để không quá muộn với cái tuổi ngoài 30 của mình. Và tôi được biết đến web chạy ảo Vietrace365.

Ngày thứ 1: Tôi hẹn đồng hồ dạy 5h sáng như cách mọi người vẫn động viên nhau để chạy. Điện thoại reo. Tôi tắt chuông báo thức. Ngủ tiếp. Vẫn một giấc đến gần trưa như mọi ngày. Nhưng hình như có gì đó thôi thúc, tôi dậy trong sự áy náy của mình. Tôi nhấc điện thoại gọi cho bạn trai “Sáng em mệt quá, không dậy nổi, chiều mình chạy cùng nhau được không anh?”. Anh chỉ cười, như thể anh biết trước nội dung của cuộc điện thoại vậy.

Chiều như hẹn, bạn tôi lại gọi giục tôi và chúng tôi bắt đầu cho chặng đường đầu tiên. Giải đua tôi mua trên Vietrace365 là Giải Run Fight Against Corona, tổng độ dài là 90km, hình như giải này bên Vietrace365 tài trợ gì đó cho mùa dịch Corona thì phải, tôi không rõ lắm. Mà đúng ra là tôi không quan tâm lắm, điều tôi quan tâm nhất ở hiện tại là làm sao để có thể đánh bật cái cục lười ra khỏi người, để tôi có thể cải thiện sức khỏe của mình mà thôi. 

À, và quá trình ngày chạy đầu tiên của tôi diễn ra hơi kịch tính các bạn ạ. Tôi xỏ đôi giày hiệu Puma mà tôi đã đầu tư cho lần quyết tâm này của mình và cũng lên một bộ quần áo chuyên dụng cho thể thao, cũng ra dáng một vận động viên lắm ạ. Thế nhưng sức khỏe của tôi lại tố cáo ngược lại, sau tầm hơn 100m chạy. Tôi thở như thể chuẩn bị oxi trong không khí cạn kiệt luôn ấy. Ngực tức. Cổ khô rát. Bụng đau. Chân tay rũ rượi. Người tôi mất hoàn toàn sức lực và khụy chân xuống đất. Tôi mém ngất xỉu, nếu không có giọng nói bạn trai tôi gọi trong chiếc headphone “Em mệt à?”. Tôi còn phải thở thêm vài hơi nữa mới có sức trả lời anh “Em mệt quá!”. Nhìn vào màn hình điện thoại, phần mềm Strava báo tôi mới chạy được hơn 100m. Quả là một sự thất bại nặng nề của một con người mới ngoài 30 tuổi. Tôi đi bộ một đoạn, nhịp tim và hơi thở bắt đầu có sự ổn định, tay chân dần có sức trở lại, và tôi tiếp tục những sải chân vừa phải để đảm bảo an toàn cho tim mạch và hệ hô hấp của mình. Rồi tôi cũng hoàn thành 1km đầu tiên với sự nhễ nhại mồ hôi như thể vừa chinh phục đỉnh Everest vậy. 

Ngày thứ 2: Tôi thề là mình cũng không thể dậy sớm lúc 5h sáng như mong muốn hay như mọi người, tôi cũng chỉ có thể lết tấm thân mềm nhũn vì mệt của mình ra khỏi giường cũng tầm quá nửa buổi sáng. Và tôi ăn cơm nhiều hơn mọi khi các bạn ạ. Thay vì mỗi bữa ăn, tôi chỉ có thể ăn được quá nửa chén cơm thì nay tôi ăn đến hơn 1 chén. Quả là một sự thay đổi bất ngờ.

Và rồi cũng đến giờ chúng tôi hẹn nhau cùng chạy. Bạn tôi vẫn kiên nhẫn trong từng bước, từng nhịp thở của tôi. Anh bảo “Cứ duy trì như này thì 3 tháng sau ta cũng nhận được tấm huy chương đầu tiên đấy em ạ”. Nghe cũng rất chi là phấn khích. 

Cũng bắt đầu từ 100m đầu tiên, nhưng tôi sẽ không để mình kiệt sức như ngày hôm qua, rút kinh nghiệm, khi bắt đầu thấy mệt, tôi dừng lại luôn và đi bộ, đi vài chục mét, thấy đỡ mệt lại lại chạy. Cứ thế tôi hoàn thành 1km thứ 2 của mình không mấy khó khăn như ngày đầu.

Rồi ngày thứ 3… ngày thứ 4… ngày thứ 5… ngày thứ 6…. ngày thứ 7…

Mỗi ngày tôi chạy một nhanh hơn,thời gian hoàn thành chặng đường ngắn dần. 

Ngày thứ 8: Tôi quyết định tăng đoạn đường của mình lên 1,2km, thêm 200m, chân tôi có hiện tượng bị đau. Vẫn là cách làm cũ, chia nhỏ đoạn đường và cố gắng hơn một ít nữa. Tôi cũng đã hoàn tất được mục tiêu mới.

Tiếp tục duy trì 1 tuần tôi lại tăng lên được 1,5km. Và đến hiện tại, tôi đã chạy đều đặn được gần một tháng, Hiện mục tiêu mỗi ngày của tôi là 2km. Và mọi thứ ổn dần lên.

Sau một tháng liên tục vượt qua chính mình, tôi thực sự cảm thấy quá tuyệt vời. Điều tôi hài lòng nhất là sức khỏe của tôi cải thiện rõ nét. Tôi đã có thể đi bộ vài km mà không hề thấy mệt. Chân và người cũng có hiện tượng thon gọn hơn. Và có một sự cải thiện mà tôi cảm thấy hài lòng là tôi đã tập được thói quen ngủ trước 12h. Giờ dậy chủ động cũng từ 6 đến 7h sáng. Đó quả là một sự thay đổi lớn bởi nhiều năm nay tôi hầu như ít ngủ vào ban đêm, giấc ngủ của tôi thông thường từ 2 hoặc 3h sáng đến trưa hôm sau. Đầu óc cũng minh mẫn hơn và đã bớt lười hơn.

Đó quả là một sự thay thay đổi lớn trong cuộc đời tôi đấy các bạn ạ. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể làm được việc đấy. Và đến hôm nay, tôi rất háo hức đợi đến ngày nhận được tấm huy chương đầu tiên của cuộc đời mình, đánh dấu một sự thay đổi lớn của tôi ở giai đoạn chuẩn bị có sự già đi của một đời người.

- Bùi Anh Thơ-